CHƯƠNG VI: Bị Qủy Nhập Vì Bùa Ngải

Những Than Van của Người Chồng

Một hôm cha Pier-Paolo đang chuẩn bị một buổi trừ quỷ, còn cha Giustino đang đổ đầy bình nước thánh sắp phải dùng tới, thì chồng của người phụ nữ bị quỷ nhập than thở:

- Hy vọng công việc này sẽ kết thúc sớm!

- Tôi hiểu, cha Pier-Paolo trả lời, hẳn nhiên là anh đã phải trải qua những giờ đầy cảm xúc!

- Những giờ đầy cảm xúc à? Thưa cha, đó là những giờ khủng khiếp. Đúng ra con có thể kể cho cha cả ngàn chuyện, nhưng bây giờ con chỉ có thể đưa ra một vài chuyện thôi: rất nhiều lần vào buổi tối, khi con đi làm về, con thấy trong nhà tối thui, và mọi vật trong nhà đều ngổn ngang. Vợ con thì huýt sáo, kêu meo meo, gầm rống lên, nhảy lên ghế lên bàn, lên bất cứ đồ đạc nào... Những lần khác, con thấy vợ con đang tức giận xé quần áo, vải vóc. Lúc ấy thấy con, vợ con khóc lóc nói với con một cách bực tức: 'Hãy cho tôi những vật để xé, lẹ lên, tôi cần phải xé, phải phá, phải tiêu hủy'. Vừa nói vợ con vừa nhe răng, giơ móng vuốt ra một cách dữ tợn!

- Nếu như vậy, cha Pier-Paolo ngắt lời, thì quần áo anh chắc chắn còn rất ít!

- Không còn gì cả! Vợ con đã xé tất cả! Cách đây không lâu, con chỉ còn 2 chiếc sơ mi, một cái đang mặc, một cái đang gửi giặt. Bây giờ để chắc ăn, con phải gởi bên hàng xóm tất cả những gì con có. Nhưng thảm kịch của vợ con không ngừng tại đó. Những lần khác nữa, con thấy vợ con ở dưới gầm bàn, co rúm lại, đầu thụt vào hai vai như một con thú bị mắc bẫy, các bắp thịt thì gồng lên như để chiến đấu và ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Con gọi: "Têrêsa!". Bằng một giọng khàn khàn, vợ con trả lời: "Ta là Isabo, chính ta đang điều khiển nó!" Mới đầu con tưởng vợ con đùa giỡn, con nói: "Têrêsa! Anh đang nói chuyện với em mà!" Vẫn cái giọng sầu thảm ấy, vợ con trả lời: "Ta là Isabo! Chính ta đang cai quản nó!". Lúc ấy, vợ con ra khỏi gầm bàn, nhảy về phía con, giơ hai quả đấm lên để thụi vào mặt con, và tự nhiên còn chửi rủa tới tấp vào mặt con nữa. Một buổi tối con mệt mỏi hơn và chán chường hơn bình thường, con chửi một câu nặng nề chống lại Isabo, nhưng vợ con nhảy bổ vào con như một con mèo đang tức giận để bóp cổ con. Con phải vất vả lắm mới gỡ ra được. Có thể nói rằng sức mạnh của vợ con đã tăng lên gấp trăm lần!

- Khi thấy vợ anh trong tình trạng ấy thì anh làm gì?

- Con để những dụng cụ nghề nghiệp của con rớt xuống đất, người chồng trả lời một cách chán nản, con ăn vội một miếng bánh mì, rồi cố gắng tới giúp người vợ đáng thương của con cho tới 11 giờ đêm, đôi khi tới nửa đêm, cho tới khi con thấy vợ con tỉnh trí lại.

- Thế còn con cái?

- Mới đầu chúng sợ hãi và khóc lóc, nhưng chẳng bao lâu chúng quen đi, trẻ con thì vốn là như thế. Nếu vào ban sáng thì chúng chạy ra đường chơi đùa, nếu vào ban tối thì chúng nói với nhau: "Má bắt đầu khiêu vũ rồi, thôi chúng mình đi ngủ" và chúng đi ngủ.

- Anh có còn hy vọng sẽ thấy được tất cả những cảnh này chấm dứt chăng?

- Không còn hy vọng gì... Các y sĩ luôn luôn trả lời tương tự nhau, và cũng không biết làm gì hơn. Con đã chán nản đến nỗi sợ mình điên lên rồi làm tầm bậy.

- Nhưng giờ đây, linh mục nói, chúng tôi đã thay thế những phương pháp chữa trị của các bác sĩ bằng quyền bính của Giáo Hội là mẹ chúng ta, và chúng ta có thể chắc chắn về kết quả cuối cùng.

- Vâng, thưa cha, bây giờ con cảm thấy hoàn toàn an tâm và tin tưởng!

Như vậy có phải rõ ràng là Giáo Hội đã đem lại hy vọng cho người đàn ông dũng cảm này không? Nhưng những than van rất hợp tình hợp lý này giúp chúng ta đo lường được mức độ nguy hiểm mà chúng ta phải chịu nếu không có sự bảo vệ của Thiên Chúa, Ngài bắt ma quỷ phải giữ một khoảng cách nào đó đối với đại đa số nhân loại, chỉ cho phép chúng "cám dỗ" thôi - như chúng ta vẫn nói - một hiện tượng tâm linh không ai tránh khỏi.

Tác giả: Gm. Cristiani

 

* * * * *   * * * * *

 

Church of Saint Columba
1327 Lafond Avenue
St. Paul, MN 55104
Phone: (651) 645-9179    Fax: (651) 645-9170